Thứ 5 ngày 5 tháng 5 năm 2015
Chiếc ba lô trên tay anh sao mà nặng trĩu, vậy là em đã không ra tiễn anh. Thời gian như gió thoảng qua. Hôm nay là ngày anh về thành phố, em lại không thể ra tiễn anh. Nhưng những cung đường của đất nước, những chuyến đi đã hút hồn người yêu của anh, khiến cho em yêu chúng hơn cả anh rồi.
Thứ 6 ngày 06 tháng 06 năm 2016
Anh muốn em cùng anh về thành phố, với khả năng của anh, anh có thể lo việc cho em, để chúng mình được ở cạnh nhau. Anh biết phải làm sao đây ? Khi bố mẹ chỉ có mình anh, anh cần phải ở gần nhà, em cũng biết điều đó mà, phải không ? Nhưng người yêu anh đúng là một cô gái tự lập. Em mạnh mẽ, quyết liệt muốn ở lại thành phố tự thân vận động khiến anh không thể nào thuyết phục nổi.
Anh hình dung ra sau này, khi chúng mình về một nhà với nhau, nửa đêm có án, anh phải đi, bài viết mà em theo đuổi chỉ có thể thực hiện được vào ban đêm, nửa đêm em cũng đi. Vậy ai sẽ là người ôm con chúng ta ngủ, ai sẽ là người chờ anh về ?...Anh có ích kỷ quá không em ? Anh yêu em, nhưng anh yêu cả màu cảnh phục như yêu em vậy, anh không thể từ bỏ...
Thứ 2 ngày12 tháng 7 năm 2016
Hôm nay anh lại quay về trường cấp 3, tất cả mọi thứ vẫn chỉ như là mới hôm qua thôi. Anh vẫn còn nhớ những ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, ở sân nhà đa năng. Hôm ấy, em chỉ mặc đồng phục thể dục của trường, tóc thắt bím hai và cùng các bạn chơi bóng bàn. Em đầy cá tính và mãnh liệt với từng đường bóng. Lúc đó, anh đã nghĩ, nhất định mình phải học chơi bóng bàn.
Thứ 3 ngày 20 tháng 9 năm 2016
Anh có đợt công tác phải ra Hà Nội, nhưng anh không có tư cách gì để đến gặp em. Anh chỉ biết lang thang những nơi mà chúng ta thường đi qua. Em biết không, khi đi qua Đại Việt Sport, anh lại nhớ lời hẹn ước của chúng ta. “Anh à, hôm nay em vừa quay cho một công ty thể thao đấy. Là Đại Việt Sport. Anh biết gì không, cái bàn bóng bàn mà chúng mình thường chơi hồi còn học cấp 3 là mua từ công ty này đấy. Khi nào chúng mình về cùng một nhà, nhất định em phải sắm một bàn bóng bàn, hai vợ chồng cùng chơi anh nhé!”
Thứ 6 ngày 30 tháng11 năm 2016
Hôm nay anh lại thấy em trên tivi, cô BTV thể thao của anh thật xinh đẹp. Anh đã quyết định rồi, sau đợt án này anh sẽ ra HN cùng tìm em. Anh đã mua nhà rồi, chỉ là một căn chung cư nhỏ thôi nhưng đủ để chúng ta chung sống. Anh sẽ đón bố mẹ ra ở cùng chúng ta. À phải rồi, nhất định anh sẽ mua tặng em một chiếc ban bong ban như em thích.
Thứ7 ngày 16 tháng 03 năm 2017
Cô gái cầm cuốn nhật kí trên tay, nước mắt nhòe đi, òa khóc. Cô đã không thể tiếp tục đọc nữa. Cô thật sự đã quá ích kỉ, cô chỉ nghĩ đến bản thân cô mà thôi. Anh lúc nào cũng nghĩ đến tương lai của hai đứa, tương lai của anh luôn có cô. Vậy mà, cô thì không. Nhưng giờ đã không kịp nữa rồi. Anh hi sinh trong lần truy quét tội phạm hôm ấy. Đồng đội của anh kể lại, trước khi nhắm mắt, anh vẫn còn lôi tấm hình của cô trong ví ngắm nghía lần cuối cùng. Anh đã rất yêu cô, nhưng không thể thực hiện lời hứa được nữa rồi.